“Thua keo này ta bày keo khác”, câu nói cửa miệng của người Việt dường như đã trở thành liều thuốc tinh thần mỗi khi đội tuyển quốc gia thất bại. Nhưng có những trận thua, nỗi buồn dâng trào đến mức không thể kìm nén, và hình ảnh những giọt nước mắt của thủ môn đội bạn lại trở thành tâm điểm chú ý. Phải chăng, đó là những giọt nước mắt của sự đồng cảm, của sự chia sẻ trước nỗi đau của người thua cuộc?
Cảm Xúc Thật Hay Chiêu Trò Tâm Lý?
Bóng đá là môn thể thao vua, nơi mà cảm xúc luôn được đẩy lên cao trào. Niềm vui chiến thắng, nỗi buồn thất bại, tất cả đều được bộc lộ một cách chân thật nhất. Và trong những khoảnh khắc ấy, nước mắt cũng là một phần không thể thiếu.
Nhiều người cho rằng, việc thủ môn Philippines khóc sau trận đấu với Việt Nam là hành động “diễn sâu”, nhằm mục đích “câu view”, “gây chú ý”. Tuy nhiên, hãy thử đặt mình vào vị trí của họ, khi mà bao nhiêu công sức, mồ hôi, nước mắt đổ ra trên sân tập đều tan thành mây khói chỉ sau một trận đấu, liệu bạn có kìm lòng được?
Theo chuyên gia tâm lý Nguyễn Văn A (Giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Tâm lý Thể thao), áp lực thi đấu đỉnh cao là điều mà không phải ai cũng có thể chịu đựng được. “Đối với các cầu thủ, đặc biệt là thủ môn – người gác đền cuối cùng, áp lực tâm lý còn lớn hơn gấp bội. Một sai lầm nhỏ cũng có thể dẫn đến bàn thua, và họ sẽ phải tự dằn vặt bản thân rất nhiều. Nước mắt lúc này là cách để họ giải tỏa tâm lý, là biểu hiện của sự bất lực, tiếc nuối chứ không phải là chiêu trò.”